Загрузка страницы

Nếu ngày mai không đến bạn cùng phòng cover

Tôi vẫn hay nghĩ đi đến đâu mà biết thể thao, đàn nhạc và nhậu nhẹt thì dễ hòa đồng và gắn kết, vì đó là những thú vui phổ biến trong mọi tập thể.
Tôi hát đã dở lại chẳng có khiếu về âm nhạc, học nhạc lý quá nản. Nhớ những năm đi học, có môn âm nhạc, còn phải ghi tên dưới từng nốt để đọc, nếu không phải lò dò từ khóa son để xem. Giá biết một môn nhạc cụ nào thì hữu ích nhiều, cũng là thú vui cá nhân tao nhã.
Hồi tôi còn bé xíu, trong ngõ có ông anh học đại học, không mấy khi thấy mặt ở nhà, nhưng trên tường có treo cây đàn guitar, có lần mấy đứa chúng tôi vào tò mỏ gẩy lung tung cả, tự mình tưởng tượng ra trong đầu những âm thanh lộn xộn ấy là bài nọ bài kia rồi đố nhau.
Những năm tôi còn nhỏ, có lẽ lớp 10, tôi tách sợi dây cáp điện thoại ra, đóng mấy cây định vít vào tấm gỗ rồi căng dây, vặn chặt để chỉnh âm rồi gẩy tưng tưng, thấy cũng vui.
Hồi mới vào đại học, cùng chị gái đi nhà sách Nguyễn Văn Cừ Hà Nội, mua một cây tiêu làm thật vụng, về thổi mấy nốt đơn giản cũng hài. Thế mà cả xóm trọ cũng hào hứng, ai cũng mượn thổi chơi. Cây tiêu ấy sau tôi còn giữ đến năm ra trường, tôi gói gém đồ đạc lại cho gọn rồi không biết giờ còn không. Cây tiêu rẻ tiền nhưng tôi trân quý ký ức ấy nhiều lắm.
Rồi cũng năm nhất, có đứa bạn cầm cây kèn harmonica lên lớp, tôi cầm thổi chơi cũng khá đơn giản, vì cứ thổi là ra được những tiếng trầm bổng, cảm giác như dễ điều khiển hơn các thứ nhạc cụ khác. Có lẽ như tôi, học harmonica thì may ra còn ra hồn được ít nhiều. Mới tết năm rồi, tôi còn nghĩ, hay tranh thủ dịp tết làm xa nhà, không về quê, mua một cây tập tành chơi. Nhưng lại nghi ngờ bản thân mình, năng khiếu chả có, quyết tâm thì không, thầy bạn hướng dẫn cũng không nốt. Có mua về nghich được mấy hôm không hay lại xếp xó đấy, thế là lại thôi.
Lại vẫn nhớ thời đại học, có cậu bạn cùng lớp quê Hà Tĩnh, chất giọng tốt, hát rất hay, hát cho cả ca đoàn và tham gia ban nhạc, rồi đi học thêm cả trường Văn hóa nghệ thuật, chơi được cả Organ điện tử.
Nhưng đối với sinh viên, phổ biến nhất vẫn là cây đàn guitar, không quá đắt, chơi cũng hay, ứng dụng được nhiều chỗ, lại gọn nhẹ. Cậu bạn chơi với tôi hồi đại học cũng tự tập từ từ mà chơi khá hay. Hồi ây tôi nghe cậu ấy chơi bản Romance de amour đâm ra lại thích, mỗi lần thấy cậu ấy cầm đàn lại bảo chơi cho nghe, ngoài ra còn có bài Nhỏ ơi, vừa đàn vừa hát. Rồi đến năm 3 đại học, hàng xóm cạnh phòng có thằng bé cũng biết chơi đàn, thường vừa đàn vừa hát bài Tuổi hồng thơ ngây.
Ngày còn ở Sài Gòn, tôi ở một nhà trọ gần cầu Bùi Đình Túy, đi làm hay đi qua một nhà đề ngoài cửa nhận dạy đàn. Cũng có lúc đi qua, thấy tiếng nhạc phát ra từ trong nhà, tôi còn có lúc nghĩ, tiện gần như vậy hay là đi học. Nhưng cũng như bao nhiêu dự định khác mới ở trong đầu đã bỏ ngang, tôi phải rời Sài Gòn thật vội vã.
Lại hồi tôi ở Sài Gòn, đọc tạp chí nội bộ của công ty thấy có ông anh đồng nghiệp ở Nhà máy ngoài Nghệ An, dùng ống nhựa, sản phẩm của công ty làm cây sáo thổi được giải nhất cuộc thi văn nghệ các công ty trong khu công nghiệp, tôi nhìn ảnh, ấn tượng mang máng về gương mặt. Hồi tôi ra Nghệ An làm việc thì không gặp nhưng có thấy có đứa em đồng nghiệp cũng lấy ống nhựa đục lỗ chế làm sao nhưng chưa nghe được nó có thổi ra bài gì không. Đến khi tôi vào Quy Nhơn, mấy lần chạm mặt ông anh thổi sáo ống nhựa tự chế đoạt giải nhất ấy mà ngờ ngợ, có bữa mới sực nhớ ra, Cũng là một cơ duyên vui vui. Sau này vào đến Quảng Ngãi làm việc cho công ty mới, có đủ thứ sắt thép, ống, tôi nghĩ, nếu đem lấy sắt sợi làm dây đàn, sắt miếng làm khánh, ống làm sáo... thì đủ tạo thành một ban nhạc, đủ làm cho mọi người chú ý thích thú và truyền thông thật ấn tượng cho sản phẩm của công ty.
Những kỷ niệm của tôi về đàn nhạc cứ vụn vặt, linh tinh như vậy.
Nói chung là tôi vẫn nhìn những người xung quanh mình, biết chơi đàn, biết hát như ở một tầng cao hơn mình, tôi chỉ biết ngưỡng mộ nhìn lên. Như những năm trước, tôi từng lấy làm lạ khi những đứa bạn ngày nào cũng đi tập thể dục, tập gym, quyết tâm và siêng năng như vậy thì quyết tâm và siêng năng học tập đâu khó gì, đáng lẽ phải học thật giỏi mới phải. Còn những người chơi đàn, khả năng ghi nhớ và phản xạ tay linh hoạt thì cũng phải học thật giỏi chứ. Ấy là bởi vì, việc học hành như một phần chính của những năm tháng đầu đời, đâm ra cứ thấy cái gì tôi cũng quy chiếu về việc học như vậy. Ngẫm ra tôi chẳng thấy mình có một tài lẻ gì cả, cũng buồn.
Bạn cùng phòng của tôi hiện nay, hai người đều biết đàn cả, một cậu còn vừa tập vừa hát. Vô tình thấy mặt sau cây đàn có tên cửa hiệu ở Quy Nhơn, tự nhiên lại nhớ quãng thời gian tươi đẹp khi tôi còn ở nơi ấy. Nghe nói sau khi tôi rời Quy Nhơn, người ta có xây tượng Trịnh Công Sơn ôm đàn bên bờ biển.
Hôm trước, bạn cùng phòng chơi đàn, tôi ghi âm một đoạn ngắn, sửa lại chút để làm nhạc nền cho những video của mình. Hôm qua, thấy cậu bạn lại đàn hát bài Nếu ngày mai không đến, tôi ghi âm lại, cắt ghép chỉnh sửa, lồng hình và phụ đề thành một video hoàn chỉnh làm kỷ niệm.
Quảng Ngãi,11/7/21

Видео Nếu ngày mai không đến bạn cùng phòng cover канала B CC
Показать
Комментарии отсутствуют
Введите заголовок:

Введите адрес ссылки:

Введите адрес видео с YouTube:

Зарегистрируйтесь или войдите с
Информация о видео
11 июля 2021 г. 16:23:40
00:03:04
Яндекс.Метрика